Description
Hai mươi sáu năm về trước có một học sinh hoàn thiện hoàn mĩ. Rất đẹp, rất giỏi, rất hòa đồng, ai cũng yêu quý, những lời tán tụng người ấy được truyền mãi qua các thế hệ học sinh của trường. Nhưng tên đầy đủ là gì, chết đi thế nào, thậm chí giới tính ra sao lại không một ai hay biết. Người ta chỉ rỉ tai nhau, bỗng nhiên giữa năm bạn ấy chết, trường lớp không sao thoát được nỗi buồn nhớ thương, họ bèn cư xử như thể học sinh này còn tồn tại. Bàn ghế để nguyên, bạn cùng lớp vẫn giả vờ nói chuyện với người đã khuất.
Về cơ bản, đây là cách ứng xử đẹp có phần đáng ngợi khen. Nhưng sau chót, lại kéo ra một hệ lụy gai người. Vào lễ tốt nghiệp, cả lớp chụp chung một tấm ảnh kỷ niệm. Đến khi xem ảnh đã tráng rửa, họ nhận ra một chuyện. Trong tấm ảnh tập thể, đứng ở một góc là một người lẽ ra không thể nào xuất hiện. Mỉm cười như bao người khác, nhưng gương mặt cứng đanh, trơ trơ, tái nhợt…
Hệ lụy ấy, thực ra chỉ là khởi điểm, của mọi bắt đầu…