Description
Ngày xửa ngày xưa, có một con quạ lớn lên cạnh một rạp chiếu phim, khác với anh em của mình nó thích phim ảnh lắm, vừa xem vừa nhẩm theo lời thoại, không biết từ lúc nào nó lại biết nói tiếng người.
Một ngày quạ gặp một cô bé trong một căn biệt thự nọ, không giống như những người khác hai mắt của cô bé chỉ hai cái lỗ đen ngòm không thấy nhãn cầu đâu. Quạ kết bạn với cô bé, ngày ngày nó lại đến đậu nơi cửa sổ nói chuyện với cô,kể cho cô những câu chuyện mà nó học từ trên phim, nó quý cô bé lắm, quý cô hơn tất cả và không muốn phải rời xa cô. Cho đến một ngày nó thấy cô khóc, “đến cả trong giấc mơ cô cũng chỉ thấy một màu đen”. Càng ngày cô càng buồn bã Quạ quyết định sẽ tặng cô một món quà “chỉ cần cô vui vẻ nó sẵn sàng móc mắt của cả loài người cho cô”….
…….
Vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi phủ trắng cả bầu trời Nami đã mất đi con mắt trái của mình cùng với dòng ký ức. Cô chẳng biết gì về mình, quá khứ của mình, gia đình của mình, cô chỉ là một cái bình rỗng mang hình dáng của một người có tên “Nami”, gia đình và bạn bè cô nhìn vào cô chỉ nhớ về một “Nami” nào đó mà cô chẳng hề quen biết. Nỗi cô đơn, hụt hẫng bám lấy cô cho đến khi con mắt trái “của ai đó” được thay thế cho con mắt cũ của cô bỗng hiện ra những hình ảnh quá khứ. Cô chẳng biết đây là ký ức của ai nhưng những dòng quá khứ ấm áp này chẳng khác nào tia sáng cuối đường hầm, cô tham lam hấp thu lấy nó, chìm đắm trong nó để lấp đầy khoảng trống trong cô, để cô biết mình có tồn tại. Những ngỡ mọi chuyện sẽ vẫn cứ thế cho đến khi chiếc hộp Pandora mở ra…